Vào thời
Trịnh Nguyễn phân tan
Dân đen
đói khát lầm than muôn phần
Nguyễn
Huệ xót cảnh dân bần
Dựng nên
khỡi nghĩa đang cần Tây Sơn
Bấy giờ
có một hiền nhơn
Họ Lê
tên Triệt tài cao hơn thường
Chia tay
ghệ Lý Thiện Hương
Ra đi
phò Huệ diệt đường quốc vong
Thiên
hương vẫn cứ một lòng
Ỡ nhà
son sắt quyết không đổi dời
Tính ra
chắc cũng tại trời
Cho cô sắc
đẹp rạng ngời như hoa
Bánh mật
sắc của làn da
Tô thêm
nét đẹp mặn mà kiêu sa
Lý nên
ác bá chẳng tha
Ra tay
cưỡng bức thiệt là ác thay
Thiên
Hương đau khổ lắm thay
Mất đi
tiết hạnh chờ ai bây giờ ?
Một mình
leo núi ngu ngơ
Lao đầu
tự vẫn để thờ đạo trinh
Ít lâu hồn
phách thiêng linh
Quay về
chùa núi báo tin cho Thầy
Rằng : “
nơi thể xác con đây
Đang
phơi ngoài nắng bị mây bào mòn "
Sư Thầy
y thế vẹn toàn
Đem về
mai táng cho tròn nguyện xin
Chẳng
lâu dân chúng nghe tin
Rủ nhau
lên núi cúi xin bao điều
Không được
ít , cũng được nhiều
Thế nên
dân đã tin điều linh thiêng
Người ta
lập miếu thờ riêng
Bà Đen
là để tên riêng không lầm
Đầu xuân
bao lữ khách tầm
Đến đây
chiêm bái khấn thầm Bà Đen.
Lê Minh Nhựt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét