Ở đời vạn sự xét duyên
Chia ly gặp gỡ tự nhiên an bài
Yêu nhau da diết đắm say
Cuối cùng tình nhạt tình phai chia lìa
Sao trời lại nỡ cách chia ?
Ấy là duyên có , phận kia không còn
Duyên phận khó tả vuông tròn
Đôi khi mới gặp lại còn hiểu nhau
Nhiều người gắn bó trước sau
Ra vô chạm mặt có nào hiểu đâu ?
Cái cần mà chẳng thấy đâu
Không cần nó lại tự bâu vào mình
Duyên phận khó đoán khó nhìn
Duyên kia trời định , phận tình do nhân
Gặp nhau là ý trời phân
Yêu nhau lại ở bản thân mỗi người
Bên nhau chưa biết khóc cười
Xa nhau chắc chắn chín mười do duyên
Ngày xưa Phật nói nhân duyên
Tựa như cây cỏ tự nhiên hình thành (Thành)
Tồn tại (Trụ) ->rồi hoại (Hoại) ->tan tành (Không)
Thế nhưng phải biết giữ dành duyên ta
Duyên đến nắm chắc thật là
Hết lòng trân trọng kẻo mà duyên đi
Lỡ mai nếu có chia ly
Đừng than oán trách , âu thì hết duyên
Dặn lòng vạn pháp do duyên
Tùy duyên dễ sống đâu phiền chi ta
Với người cũng có gần xa
Với tình có lúc đậm đà lúc nông
Với việc lúc khó lúc không
Với người đừng có cầu mong quá nhiều
Cũng đừng khuyên họ biết điều
Tính toan , ích kỷ ít nhiều tánh nhân
Có duyên chưa nói cũng vâng
Không duyên có nói cũng bần cũng ngu
Duyên làm khó dễ tiếp thu
Hữu duyên pháp thí pháp mù vô duyên .
Lê Minh Nhựt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét