Có loài hoa mọc dưới đầm,
Nhụy vàng, cánh trắng hương trầm tỏa bay.
Đó là sen chốn sìn lầy,
Gần bùn mà chẳng hôi lây mùi bùn.
Sen bùn hai thứ ở chung,
Bùn: nhơ bẩn; sen: ngát hương đất trời.
Bùn không sen, bùn tanh hôi,
Sen không bùn, sen khó ngời danh thơm.
Bùn cam thân phận kém hơn,
Dưỡng nuôi sen lớn cho tròn nụ hoa,
Không lời than trách, kêu ca,
Cho sen thơm ngát gần xa hưởng nhờ.
Sen kia được tiếng thơm tho,
Là nhờ bùn bẩn chăm lo vun bồi,
Hương sen chẳng ngại bùn hôi,
Cám ơn bùn đã cho đời lên hương !
Buồn thay, cái cảnh đoạn trường:
Sen mời thưởng thức, bùn không ai gần.
Phận ai nấy giữ đã đành,
Hoa sen nên được trọn phần tòa sen,
Bùn kia mãi cảnh ố hoen,
Người chê, kẻ trách, đuốt đen một màu.
Tuy hai thể chất khác nhau,
Sen bùn chung sống cùng ao, khác mùi.
Sen bùn kết hợp tuyệt vời,
Lầy đời hết bẩn, sìn đời ngát hương.
Sen bùn mà biết hỗ tương,
Công danh sẽ trọn, tình thương sẽ tròn.
Trăm năm trong cõi bụi hồng,
Nên danh bao nỗi vấn vương cuộc đời,
Người công, kẻ sức . . . khôn nguôi,
Âm thầm, lặng lẽ chăm nuôi ai người,
Cho nên thân phận rạng ngời,
Công thành thân thoái đơn côi một mình.
Thế nên, sống kiếp nhân sinh,
Mang ân nhớ trả cho tình người tươi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét