CHƯƠNG MỘT : TIỀN SỬ.
Khởi đầu:
( theo quan điểm của đạo giáo Lão tử )
Thì:
Mênh mông trong cõi vô minh,
Tự nhiên tạo lập, định hình không gian,
Tạo ra vật chất, thời gian, ( hạt không xác định, gọi là khởi điểm của Thái Cực)
Trải qua hàng triệu tỷ năm hợp thành, ( hạt xác định, còn gọi là Thái cực )
Tỷ năm Vũ trụ vận hành,
Thái cực mới được hình thành, rõ hơn,
Thái cực ở khắp mọi nơi, ( các nguyên tử mới hình thành )
Xoay vần vũ trụ, tạo thời luân kinh ( thời kỳ đầu )
Âm, Dương, sát nhập nên hình,
Tạo ra tia sáng, khởi đầu bình minh,
Âm, Dương, đẩy, nhập, vân tinh,
Lớn dần trạng thái, thành hình thái dương,
Lớn như hàng triệu mặt trời,
Phát ra ánh sáng, chói ngời muôn phương,
Dãn nở, càng lúc càng trương ( phình to ra )
Thế rồi phát nổ, dọn đường Big Bang.
( vụ nổ cách đây khoảng 13,798 +-0,037 tỷ năm )
Phát triển vạn vật:
Tỷ tia chớp sáng, hào quang,
Tạo thành sức mạnh, xoay vần Thái Dương,
Vũ trụ, cực nóng, cực trương,
Hết thời dãn nở, đến thời lạnh băng,
Bức xạ chuyển đổi.... photon,
Neutron, Electron, dần hồi, sinh ra,
Thế rồi giữa chốn Sao hoa, ( các bụi của vụ nổ )
Liti, heli, hidro, hình thành,
Tạo nên những đám mây lành,
Đó là cái gốc, hình thành Thái dương, ( hệ thái dương, Cách đây 4,6 tỷ năm)
Chín ngôi sao lớn, thiên đường,
Trung tâm chính giữa, là ông Mặt Trời,
Tiếp là Sao Thuỷ, Sao Kim,
Trái Đất, Sao Hoả, Mộc tinh, nối liền,
Sao Thổ, rồi đến Thiên Vương,
Hải Vương ở cuối, tạo đường vành đai.
Hình thành Trái Đất:
Tự nhiên trong cõi bồng lai,
Có đất, có nước, có Trời, có mây,
Mênh mông, bốn cõi biển khơi,
Nổi lên ở đó, một nơi đất liền, (Cách đây 4,55 tỷ năm)
Trái đất, quay quanh Mặt trời, (Một vòng 365, ngày)
Vệ tinh, trái đất, hiện thời, mặt Trăng,
Nhiệt độ Trái Đất thăng bằng,( Trung bình 14 độ )
Tạo nên sự sống, đã hàng tỷ năm.
Năm lần Diệt vong:
Tỷ năm, tỷ kiếp luân sinh,
Năm lần biến cố diệt vong cõi trần!
Lần thứ nhất:
( khoảng 450 triệu năm trước)
Là tuyệt chủng, Ordovic- silur,
Ngôi sao gần trái đất, phóng Gamma, ( bức xạ ion hoá nguy hiểm cho sự sống )
Làm Cacbon dioxide sụt dần,
Chết bốn chín phần trăm, sinh thái biển,
Biến cố này, đóng băng nước biển,
Kỷ Băng Hà, xuất hiện từ đây,
Làm cho Thế giới Băng đầy,
Mấy chục triệu năm, mới hồi sinh trở lại,
Trái Đất ấm lên, Băng liền tan chảy,
Tạo thuỷ triều, dậy sóng, đại dương,
Cũng may, Thượng Đế xót thương,
Cho nên sự sống, vấn vương vẫn còn.
Lần thứ hai:
( cách đây gần 360 triệu năm )
Gọi là, tuyệt chủng, Devon,
Thiên Thạch bắn phá diệt vong địa cầu,
Liền hai mươi triệu năm đầu,
Trái đất mù mịt, cảnh sầu, thiên lôi,
Kỷ Devon- kỷ Cacbon,
Hai trạng thái đó, chuyển dời cho nhau.
Lần thứ ba:
( không thấy ghi rõ khoảng bao nhiêu năm )
Đó là Thiên thạch Khổng lồ,( bán kính khoảng 500 km)
Lao xuống trái đất, tạo Hồ rất sâu,
Địa tầng, xô xát rất lâu,
Magma phun cháy địa cầu nhiều năm,
Huỷ diệt chín mươi phần trăm,
Những loài sinh thái, nằm ngoài biển khơi
Mọi loài, ở khắp mọi nơi,
Chết khoảng bảy chục phần trăm, tơi bời,
Cực nam dấu tích đương thời,
Quanh năm lạnh lẽo, khắp nơi băng hà.
Lần thứ tư:
( cách đây khoảng 199,6 triệu năm )
Tuyệt chủng kỷ Trias - Jura,
Tác động sâu sắc, đất liền, đại dương,
Tạo nên thế giới Khủng Long,
Jura, Phấn trắng, Làm Vương kỷ này.
Lần thứ năm:
( cách đây khoảng 66,5 triệu năm )
Tuyệt chủng, Creta - Paleogen,
Là những Thiên Thạch, từ xa rơi vào,
Tạo Hồ, Boltysh - Ukraine,
Hồ Chicxulub ở Mexico,
Hay là cái bẫy, Deccan, ( miền trung, phía tây Ấn Độ )
Hoang tàn trái đất, mấy chục triệu năm.
Hình thành Năm Châu, Bốn Biển:
Trong trái đất, mảng xô, địa chấn,
Tách hợp thành lục địa, Năm châu,
Việc này, đã có từ lâu,
Còn trong thế giới, tối tăm bụi mù.
CHƯƠNG HAI : HÌNH THÀNH THẾ GIỚI VÀ LOÀI NGƯỜI.
Năm châu, lục địa hình thành,
Băng hà, cũng chảy thành dòng, thành sông,
Từ nam, bắc, sang tây, đông.
Cỏ cây, hoa lá, xanh đồng ngát hương,
Lúc này Thượng Đế lại thương,
Mang gene mới lạ, cho nương, địa cầu,
Một gene trong đó, đứng đầu,
Chính là gene của loài người ngày nay,
Âm dương, tạo hoá Gái Trai,
Lại cho biết cách, cả hai kết tình,
Nữ, Nam như bóng với hình,
Sinh sôi nảy nở, hàng nghìn, năm sau,
Con người có lúc ốm đau,
Phải tìm sáng kiến, nâng cao giống nòi.
Ngày đêm, học hỏi tìm tòi,
Đội Trời, đạp đất, lò mò bốn phương,
Đôi tay, lao động khẩn trương,
Biết làm Rìu đá, biết làm Giường cây.
Khoảng ba triệu năm trước đây,
Châu Phi lúc ấy, cỏ đầy thảo nguyên,
Thời tiết, cảnh đẹp như tiên,
Cây ra trĩu quả, rừng nhiều thú ăn,
Loài người đã học đi săn,
Thức ăn không hết, để dành mai sau,
Những ngày mưa, nắng, ốm đau,
Biết vào hang đá, cùng nhau xum vầy.
Chế độ công xã từ đây,
Biết họp thành nhóm, từng bầy, khai hoang,
Những người khoẻ mạnh, đoan trang,
Đứng đầu các nhóm, có hàng ngàn thê, ( thê thiếp )
Lúc này đời sống đa thê,
Phát minh sáng chế, cùng nhau đua tài
Nam, nữ, cùng để tóc dài,
Chế độ Mẫu hệ, cũng là từ đây.
Chia bầy đàn:
Đến khi con cháu sinh đầy,
Lúc này là lúc, từng bầy chia nôi,
Tách ra nhiều nhóm sinh sôi,
Trái đất rộng lớn, tìm nơi sinh tồn,
Tìm ra lửa:
Một hôm mưa gió ầm ầm,
Trời giông, sấm chớp, gây ra cháy rừng,
Lửa, khói, làm nóng bừng bừng,
Con người cẩn thận, đi từng bước chân,
Lại gần, dò xét, phân vân,
Thổi lửa, lại lấy than vần trên tay,
Đến khi tay bỏng mới hay,
Biết là lửa nóng, đêm ngày ngồi canh,
Bắt được muông thú hôi tanh,
Cho vào đống lửa, biến thành mùi thơm.
Ăn vào thấy rất ngon, thơm,
Phát minh ra lửa, biết ơn ông Trời,
Từ đây cuộc sống con người,
Biết đi săn bắn, trồng trọt, chăn nuôi,
Loài người miền ngược, miền xuôi,
Hình thành bộ tộc ,tạo nên xóm làng.
Lúc này cuộc sống dễ dàng,
Biết xây nên những hàng rào thật cao,
Biết làm đồ gốm, nhà cao,
Ý thức ngăn nắp, ra vào ngó trông.
Tìm ra kim loại, là Đồng,
Chế tạo vũ khí, tấn công ban đầu.
Hình thành lãnh thổ:
( cách đây khoảng chín ngàn năm)
Các Bộ Tộc, lập từng vùng,
Quản lý dải đất, cả vùng bao quanh,
Sáng kiến, tạo ra Cuốc, Cày,
Bắt những con vật, dễ dạy, về nuôi,
Chó khôn, Ngựa tốt, Trâu, Bò
Giúp người tiền sử, nâng cao mùa màng.
Cuộc sống không phải dễ dàng,
Để được ổn định mùa màng bội thu,
Các bộ tộc tự hận thù,
Tranh dành lãnh thổ để dành phần hơn,
Đây chính là những nguyên nhân,
Gây ra tranh chấp, chiến tranh sau này.!
12 Đế Quốc hình thành trong lịch sử:
Đế quốc La Mã (27 TCN-476)
La Mã, tướng mạnh, binh hùng,
Lập nên đế chế, vẫy vùng Tây - Đông,
Nhưng do đường lối không thông,
Về sau tan rã, nẻo đường đông tây,
Đế quốc KhMer (802-1431)
KhMer giàu có tài nguyên,
Lập nên thủ phủ, nay đền AngKor,
Tế tiêu, đồng lúa, đầy kho,
Xây dựng đế chế, vai trò không lâu.
Đế Quốc La Mã thời Bizantine ( 962-1461 )
La Mã thời Bizantine,
Lợi dụng Jesus, mượn danh đạo Chúa,
Nhưng trong nội bộ bất chính,
Nên đã suy vong, quyền bính không lâu.
Đế Quốc Mông Cổ (1206-1368)
Mông Cổ, vạn mã, thiên binh,
Tung hoành ngang dọc, chiến chinh lẫy lừng,
Chiếm được, bao núi, bao rừng,
Nhưng không giữ nổi, về sau tan tành.
Đế Quốc Ottoman (1299-1922)
Ottoman đánh tan La Mã,
Tập hợp được, tôn giáo muôn phương,
Lập nên đế chế kiên cường,
Nhưng suy vong vì chủ nghĩa dân tộc.
Đế Quốc Inca ( 1438-1535 )
Inca đế chế lẫy lừng,
Nhưng tranh quyền lực, thanh trừng lẫn nhau,
Về sau nước Tây Ban Nha,
Dựng nên đế chế,... Inca không còn.
Đế Quốc MugHal ( 1526-1858 )
MugHal tôn giáo mở mang,
Đã thu phục được, binh hàng Hindu,
Cho đa sắc tộc phối hôn,
Nhưng sau dân loạn nên không bảo tồn.
Đế Quốc Anh ( 1583-1997 )
Nước Anh là nước giao thương,
Lập nên thương trường kinh tế năm châu,
Từ Phi, Úc, Mỹ, Á, Âu,
Cuối cùng không giữ được thời hoàng kim.
Đế Quốc Trung Hoa ( 1644-1912 )
Trung Hoa, văn hoá đậm đà,
Đông dân, thế mạnh, nhưng mà tai ương,
Luôn có nhiều tướng, lắm đường,
Nên khó thống nhất một phường dài lâu.
Đế Quốc Nga ( 1721-1917 )
Nước Nga, hùng mạnh siêu cường,
Lại có Đại Đế PeTer anh hùng,
Mở mang bờ cõi trùng trùng,
Nhưng vì thua Nhật, cuối cùng suy vong.
Đế Quốc Pháp( 1804-1814 )
Nước Pháp là nước thực dân,
Thế giới biết đến, Tướng tài Napoleon,
Vì do tính cách ngạo, ngông,
Iberia - Waterloo, đánh cho đại bại.
Đế Quốc Mỹ ( 1776- ? )
Nước Mỹ siêu cường số một,
Vẫn còn đương thời, ngự trị thế gian,
Tuy rằng, thua ở Việt Nam,
Nhưng nay nước Mỹ, vẫn đang hùng cường.
CHƯƠNG BA: TÔN GIÁO THẾ GIỚI
Từ khi tiếng khóc oa oa !
Đến khi khôn lớn, xông pha cõi trần,
Phân vân ý trí, tinh thần,
Đi tìm chân lý, hỏi phần phân minh.
Trải qua bao kiếp ,nhân sinh
Rút ra triết lý, tụng kinh thánh hiền.
DO THÁI GIÁO
(Cách đây 3.700 năm)
Do Thái, có nhà tiên tri,
Viết nên kinh thánh, tên là Abraham,
Thờ một Thượng đế tối cao,
Cội nguồn chính đạo, mang vào Israel,
Du mục, cuộc sống bon chen,
Lang thang, trên mọi nẻo đường trần gian,
Bộ tộc Hebrew lưu vong,
Mose tụ lại, mới xong sau này,
Đưa họ về đất kinh thành,
Nhưng lại chia cắt, chẳng thành bao lâu,
Israel và nước Juna,
Bấy giờ David là Vua Israel,
Hợp thành chỉ một quốc gia,
Trăm dòng họ tộc, một nhà anh em,
Thủ phủ, Jerusalem,
Quốc kỳ sáu cánh, thành hình ngôi sao.
CHÂU PHI ĐẠO GIÁO
(Cách đây 2.900 năm)
Châu Phi phong tục thổ dân,
Tôn thờ thần thánh, người thân gia đình,
Trung tâm Vũ trụ, một thời,
Của một bộ tộc, người Carthage ( nay là Tunisia ).
ĐẠO PHẬT
( Năm 623 trước công nguyên )
Ngày xưa ở nước Nepal,
Ca Tỳ La Vệ, là nơi kinh thành,
Tịnh Phạn và nàng Ma da,
Sinh ra Hoàng Tử là Sĩ Đạt Ta,
Bảy ngày sau, nàng Ma da,
Vĩnh biệt cõi trần, về cõi thần tiên,
Em gái của bà, nợ duyên,
Phải nuôi Hoàng Tử, mẫu hiền nhiều năm,
Thái tử là chức Vua phong,
Khuôn mặt tuấn tú, nét ngài khôi ngô,
Được Vua quý, dân tung hô,
Nhưng chàng vẫn nghĩ, một lòng từ bi,
Đến khi mười sáu xuân thì,
Kết hôn Công Chúa, Da Du Đà La
Hơn mười năm sống bên nàng,
Hạ sinh Hoàng Tử, tên La Hầu La,
Cuộc sống bên vợ, bên cha,
Ngài chẳng màng đến, chỉ là phù du,
Ngài chỉ sớm tối trầm tư,
Tự mình vấn, đáp, sắc tức thị không.
Làm sao trẻ mãi không già?
Làm sao khoẻ mạnh, như là thần tiên?
Làm sao không chết, sống yên?
Làm sao cho hết khổ đau loài người?
Chàng tròn 29 tuổi đời,
Nhiều lần xin phép, muốn dời cung Vua,
Chàng rằng tâm nguyện kính thưa,
Muốn tìm cho được, phép mầu phân minh.
Vua nghe xong, chẳng đồng tình,
Chàng ngồi suy ngẫm, quyết tìm, đúng sai,
Một đêm vào lúc canh hai,
Lặng lẽ từ biệt, nhi hài, đi xa,
Ngựa, Người, vượt sông Anoma,
Râu, tóc cạo sạch, bôn ba cõi trần,
Vải vàng, chống lạnh tấm thân,
Đội trời, đạp đất, tìm thầy kính sư,
Đạo sĩ Alarama Kalama,
Là người thầy dạy cho ngài đầu tiên,
Nhưng ngài cảm thấy chưa yên,
Ngài xin đi tiếp, tìm hiền triết sư,
Ngài gặp thầy Kiều Trần Như,
Khuyên Ngài luyện khổ, tự mình chân tu,
Ngài đi hành khất, phiêu du,
Thân ngài sơ sác, tâm tù bấy lâu,
Hành đạo giữa chốn bể dâu,
Chẳng thể diệt ác, sao cầu, cứu sinh?
Ngồi thiền, suy nghĩ phân minh,
Trung Đạo, là hướng mình nên tu hành,
Vương Xá, ở nơi ngoại thành,
Bồ Đề cổ thụ, nơi dành chân tu,
Nhập thiền, tịnh độ, tâm thu,
Ngày đêm, khai mở trí tù, huệ minh,
Bốn chín ngày ngồi lặng thinh,
Khí thần hội tụ, thần minh anh tài,
Mười giờ, vừa lúc canh hai
Đại ngộ thành Phật, hào quang chói loà,
Thấu hiểu muôn kiếp, muôn nhà,
Như Lai toàn giác, hiệu là Thích Ca.
Ngài giảng cho cõi ta bà,
Cái khổ muôn kiếp, chính là trong ta,
Sinh, Lão, Bệnh, Tử, mà ra,
Tâm mình đau khổ vì Tham, Sân, Si,
Muốn thoát khổ, phải từ bi,
Lấy Bát chính đạo, tạc ghi trong lòng.
ĐẠO GIÁO
( Còn gọi là đạo lão cách đây khoảng 600 năm TCN )
Truyền thuyết, Bách Việt ngày xưa,
Có người phụ nữ vừa tài, vừa xinh,
Nàng chỉ sống có một mình,
Ngày đi chữa bệnh, tụng kinh đêm về,
Một hôm mơ thấy Voi Thần,
Thân hình trắng muốt, đầu vầng hào quang,
Chui vào ngự ở bụng nàng,
Mang mười bốn tháng, rồi nàng cũng sinh,
Con nàng ngay lúc mới sinh,
Tai thì to lớn, mặt thì nhăn nheo,
Một hôm cây mận con trèo,
Dõng dạc nói rõ một lèo họ tên,
Rằng ta, họ Lý, Nhĩ tên,
Mẹ người Bách Việt nên phần trời ban,
Tại vì Tai lớn, mặt nhăn,
Nên gọi Lão tử là căn nguyên này,
Lão tử học thuật hăng say,
Kinh này đạo đức, kinh này tự nhiên,
Quan điểm Vũ Trụ tự nhiên,
Âm dương, thái cực, sinh liền lưỡng nghi,
Tứ tượng, bát quái, có khi,
Sinh ra vạn vật lẽ vì tự nhiên.
Ngũ hành quy luật thượng thiên,
Biết mình, sáng suốt, thần tiên thắng mình,
Thắng người, sức mạnh tức thì,
Người thuận theo đất, Trời, thì đất theo,
Trời theo đạo, đạo tự nhiên,
Danh ngôn Lão tử, thánh hiền dạy cho,
Đạo nói được, đạo hư vô,
Danh mà nói được, chẳng tồn tại danh,
Vô danh là gốc tự nhiên,
Hữu danh là mẹ tiền tài vọng tham,
Quan niệm về nhân sinh quan,
Sinh vật trên đời, tuỳ thích kiếm ăn,
Chết, phục tùng lẽ tự nhiên,
Phụng sự thiên hạ, tránh liền mê danh,
Vật chất là thứ hôi tanh,
Tinh thần bất diệt, mới thành thánh cao,
Con người tự nhiên sinh ra,
Cuối cùng thì cũng trở về tự nhiên.
Ông quan niệm lý vô vi,
Vô cầu, vô đoạt, vô chấp, vô tranh.
Hợp nhất được tinh, khí, thần,
Thanh lọc, xả tượt hoà vào không gian,
Không làm được, thì ta làm,
Cái gì làm được, thì ta không làm.
Đó là đạo giáo bao hàm,
Quy luật tạo hoá, phải làm tự nhiên.
NHO GIÁO
(Năm 551 TCN Khổng Tử ra đời)
Nho giáo là đạo Trung Hoa,
Có từ thời cổ đó là Tây Chu,( Chu Công )
Đến khi chiến quốc xuân thu,
Do ông Khổng Tử, tiếp thu dạy đời,
Khi Hán Vũ Đế sinh thời,
Đạo này được dạy mọi nơi trong triều,
Về sau phát triển càng nhiều,
Việt Nam, Nhật Bản, hay là Triều Tiên,
Ngày xưa, gọi sách thánh hiền,
Bao gồm sáu bộ, gọi liền lục kinh,
Kinh dịch, kinh thư, kinh thi,
Kinh lễ, kinh nhạc và kinh xuân thu,
Mạnh Tử, Tăng Tử, Tử Tư,
Là những học trò, Khổng Tử đời sau,
Ngũ thường là ý nghĩa sau,
Lễ- Nghĩa- Trí- Tín lấy Nhân làm đầu,
Cho dù cuộc sống bể dâu,
Thì đạo nho giáo, vẫn cầu chữ Nhân.
ĐẠO THIÊN CHÚA GIÁO
( Năm 36-30 trước công nguyên )
Bethlehem, xứ Judea
Có một Đức mẹ, đồng trinh Maria
Quyền năng Thượng đế, thụ thai,
Đã sinh ra được, Ngài chúa Giê su,
Cha pháp lý, thánh Josept,
Sống cùng cha mẹ, ở Nazareth,
Do Thái, dòng tộc của ngài,
Mười hai tuổi, theo Cha Mẹ đi chơi,
Đến nhà thờ, Jerusalem,
Bị thất lạc, nhưng lại tìm thấy sau,
Ngài thuyết giảng đạo, say sưa,
Dựa theo thuyết trình, tạo lập thế gian,
Có một Thượng Đế quyền năng,
Bầu trời, vạn vật, là Ngài tạo ra,
Tạo nên ánh sáng, bầu trời,
Tạo ra, Đất, Nước, Núi đồi, Cỏ cây,
Tạo ra Vũ Trụ, trời mây,
Tạo ra, Tôm Cá, và bầy Chim muông,
Tạo ra động vật, côn trùng,
Tạo ra muôn thứ trùng trùng biển khơi,
Giáo lý Ngài dạy ở đời,
Cho rằng vạn vật, là trời sinh ra,
Ai tin sẽ được lên trời,
Ai mà báng bổ, muôn đời ngục giam,
Làm sai, sửa lỗi mới an,
Gái trai chung sống, dung hoà, bất ly,
Bình đẳng, tự chọn mà đi,
Chữa bệnh, phải chữa tinh thần mới an,
Tạo nên sức sống, lạc quan,
Tạo nên đạo đức, con chiên, ngoan hiền,
Đến khi Ngài bị đóng đinh,
Chấp nhận rủa sả, bao lời chua cay,
Nhân gian, mọi kiếp chịu thay,
Ba ngày khi chết, Ngài lại hồi sinh,
Ở trong thế giới hư vô,
Ngài luôn cứu thế cho người trần gian.
ĐẠO HỒI
( Muhammad 570-632 )
Ở Mecca, Saudi Arabia,
Có Ngài Muhammad, được sinh ra,
Tinh thần, trí tuệ ngài, bất diệt,
Đã viết nên, kinh thánh Koran,
Hàng ngày, giảng đạo Islam,
Quy phục Thượng đế, và luôn nghe lời,
Allah, là đấng trên trời,
Bởi vì Thượng đế, muôn loài tạo ra,
Ngài đã răn dạy, chúng ta,
Tôn thờ Thượng đế, chỉ một mà thôi,
Vinh danh, kính trọng, mẹ, cha,
Tôn trọng nhân quyền, mọi giới sống chung,
Nghèo khổ, cần bố thí dùm,
Chỉ nên giết người, khi muốn giết ta,
Ngoại tình, luyến ái, tránh xa,
Trẻ mồ côi phải mang về giúp nuôi,
Xã hội, cư xử công bằng,
Tinh thần, tình cảm, phải là thanh tao,
Khiêm tốn, không được tự cao.
Nhịn ăn một tháng trong đời, mỗi năm,
Chỉ ăn một bữa ban đêm,
Có thai, em nhỏ, được ăn ban ngày.
Không ăn thịt lợn, rượu, bia,
Trường hợp quá đói, ăn mà hồi sinh,
Không quan hệ trước hôn nhân,
Không được phán xét mọi người quanh ta,
Trong đời người theo đạo ta,
Nhất định phải đến Mecca một lần.!
Giáo sư- Viện sĩ Lương Ngọc Huỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét